Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

NGHĨ VÀ VIẾT

“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi
Trên bờ môi và trong những kỷ niệm xưa”…


Hôm nay đã là ngày đầu tháng 3 rồi ! Giống như mọi ngày tôi  vào thăm lớp 12A ảo và hôm nay đã có cái mới chỉ có điều vẫn là …người cũ. Hà đừng giận nhé tôi nói thế không phải vì tôi không muốn Hà làm việc đó Hà rất chu đáo là đằng khác nhưng điều tôi muốn nói là tôi mong chờ các bạn khác cũng lên tiếng để tôi có thể tin rằng mình còn nhớ đến nhau. Tôi đang tự hỏi không biết khi trở lại trường xưa, các bạn cảm thấy như thế nào nhỉ? có trào dâng những cảm xúc khó tả và ký ức tươi đẹp tuổi học trò không?!? Bởi đến tận bây giờ, thời điểm mình hẹn nhau cũng không còn xa nữa mà tôi thấy mọi thứ vẫn im lìm quá…
Ngôi trường cũ gắn với bao kỷ niệm, thầy cô và bạn bè và kỷ niệm tuối học trò dường như chẳng bao giờ quên. Năm tháng trôi qua, các cô cậu học trò dần trưởng thành, thầy cô rồi cũng phải già đi nhưng ký ức thuở đi học vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Đối với tôi mọi thứ đã trở nên quá thân thuộc vì chỉ 5 năm sau khi ra trường tôi trở lại công tác mặc dù mọi thứ cũng thay đổi nhiều, các thầy cô dạy mình ngày xưa cũng không còn công tác nữa; Tuy nhiên mối khi nghĩ đến ngày họp lớp, gặp lại bạn bè tôi tin kí ức sẽ ùa về, khi mà trong thâm tâm cảm nhận sâu sắc sự tiếc  nuối về những điều đã qua…
Quay về đây để làm gì nhỉ? Để nói ra những lời từ  sâu trong trái tim mình, đó là sự biết ơn tới các thầy cô vì đã trao cho chúng ta tri thức, lời cảm ơn bạn bè đã sát cánh cùng nhau trong những tháng ngày phổ thông trong trắng, lời cảm ơn tới mái trường yêu dấu đã nuôi dưỡng chở che cho lũ học trò vụng dại ngày ấy….để còn nhớ về nhau ! Khẽ nhắm mắt cho dòng hồi tưởng đi chậm  lại, mở mắt ra đã thấy mình lớn thật rồi. Ra trường đã 15 năm, giờ đã  là người lớn- lớn thật rồi, thời gian trôi nhanh quá các bạn ơi…
Nghĩ lại năm cuối cấp 3, tôi đã rất sợ cảnh chia tay, phải xa thầy cô, xa  bạn bè, xa trường học, buồn và không thôi rơi những giọt nước mắt  tiếc nuối của một thời yêu thơ dại, giọt nước mắt của một thời còn bé bỏng không thích làm người lớn… Vậy mà thời gian trôi qua, nó mang đi những nỗi đau, mang đi những nỗi buồn, chúng ta đã có cuộc sống riêng lại gặp những người bạn mới ở một chân trời mới; quy luật là thế những cuộc hội ngộ đều là sự khởi đầu cho các cuộc chia tay…

Và giờ đây, khi ngoảnh mặt nhìn lại cuộc đời tôi bỗng nhớ lại thời học sinh của mình, chỉ để khẳng định chắc chắn rằng mình đã đi qua những chặng đường đẹp nhất. Có 1 câu nói đã đã khiến tôi suy nghĩ: “ Dòng sông thời gian quả như đang chảy về biển cả, cuối cùng tất cả chúng ta đều phải có những bước đi riêng, không có bến cảng nào là dừng lại mãi mãi, chia tay hôm nay là để cho chúng ta đi tới những tương lai tốt đẹp hơn” Ta sẽ tiếc lắm, không chỉ là gương mặt thầy cô, những người trao cho ta kiến thức, không chỉ là những người bạn, những người đã cùng sát cánh bên ta suốt từng ấy  năm, ta còn tiếc cả thời thanh xuân của ta nữa, thanh xuân đã mang đi  những gì và níu lại những gì, giờ còn xót lại là những cảm động nằm  trong mỗi trái tim mọi người…Đứng trước bôn bề của cuộc sống, ta sẽ luôn thầm chúc những điều tốt đẹp nhất cho nhau.
          Chúc các bạn thật nhiều may mắn !

2 nhận xét:

  1. Ai vậy ta? Cảm ơn bạn đã lên tiếng ủng hộ Ngôi nhà của chúng ta, tôi hy vọng tất cả các bạn đều có cảm nhận giống như bạn, Chúc bạn sức khỏe và đóng góp nhiều hơn nữa cho sự phát tiển tình bạn của chúng ta sau mười mấy năm xa cách!

    Trả lờiXóa
  2. Ánh chứ còn ai nữa hehe... wên không nạp bút danh thế mới chết chứ. Tôi lại chuẩn bị lên đường dùi mài kinh sử rồi ông ạ, chán wa không bít làm thế nào, người lớn lắm rồi mà vưỡn phải đi học.

    Trả lờiXóa