Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Sống và yêu...

Năm cũ đã đi qua, vậy là năm mới đã đến, ta yêu sao cuộc sống này, muốn dang thật rộng đôi tay ôm lấy tất cả, những yêu thương những niềm vui và cả nhưng nỗi buồn trong những ngày tháng qua…

Mùa xuân thật diệu kỳ và tràn đầy sức sống, mùa của vạn vật sinh sôi phát triển, gió lạnh tràn về khắp muôn nơi như vẫy gọi những chiếc lá vàng còn nấn ná, lưu luyến mùa đông vội vã vẫy chào năm cũ để đáp chuyến tàu thời gian đi tiếp con đường đã hẹn….
Đi trong cái se lạnh của đất trời khi khoảnh khắc giao mùa đang đến có lẽ không ai trong chúng ta lại không có cái cảm giác bâng khuâng khó tả, có thể mùa xuân này sẽ khác….
Hòa chung vào dòng chảy của thời gian, với cuộc sống riêng tư hối hả của đời thường, chúng ta- những người bạn một thời yêu dấu - hãy nhìn về quá khứ để không ai có thể quên được một thời tuổi trẻ vô tư, hồn nhiên mà chắn chắn rằng mình sẽ không bao giờ có được điều đó nữa trong cuộc đời (không lo lắng chuyện cuộc sống, chuyện công việc, chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện tình cảm, chuyện rượu chè…có chăng là việc “cảm” một ai đó… ) và nhìn lại cả chặng đường mỗi chúng ta đã chải qua, có người bằng phẳng và có người chông gai lắm…
Khó lắm các bạn ạ ! tôi muốn viết, tôi muốn chia sẻ, tôi muốn bộc bạch cảm xúc, tôi muốn mình hiểu nhau hơn sau 15 năm xa cách; nhưng đã bao lần tôi cầm bút mà không sao viết được vì có lẽ thời gian đã làm phôi phai đi những cảm xúc ban đầu, cũng có thể do mình chưa cân bằng được cuộc sống và tôi không biết bắt đầu từ đâu? từ điều gì nữa?
Tôi nhớ các bạn, tôi tiếc nuối một thời học sinh vô tư và thật ngố nữa vì thế ngày mới chia tay cứ mỗi lần nghe bài hát “Giã từ phượng vĩ” là tôi lại bật khóc một mình. Tôi ân hận vì mình lười học và không có “Quân sư quạt mát” định hướng nên con đường công danh sự nghiệp của mình thật thê thảm…thôi đành vậy tôi tin vào số mệnh, mỗi người mỗi số phận mà, được sống để yêu thương là điều may mắn rồi phải không các bạn? thế nên dù sướng hay khổ, dù giàu hay nghèo, dù ở cương vị nào chăng nữa chúng ta vẫn mãi là bạn của nhau các bạn nhé! Chúng ta hãy cởi mở với nhau hơn, hãy hướng về nhau bằng cả sự chân thành nếu cần hãy giành cho nhau đôi chút thời gian điều đó thật đáng quý…
Với niềm tin ấy tôi có quyền hy vọng về một ngày mai, ngày kia, không xa lắm…mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp !
* *
*
Ước mơ chỉ là trang sức tinh thần
Để chúng ta thêm nghị lực
Sống và yêu.

Hiện tại đã chứa đủ bao điều
Quá khứ, tương lai
Dẫu ngày mai biến hôm nay thành quá cũ
Thiếu thừa, no đủ, chông chênh
Thì tình yêu vẫn cứ mông mênh
Ta lênh đênh tìm bờ hạnh phúc
Ai cắt bản nhạc làm nhiều khúc
Thăng trầm với hiện tại
Đau đáu một ngày mai
Tương lai các con với ta là tất cả
Phức ảo một đời vất vả
Để minh chứng
Tình yêu mình như chất cường toan
Gặm mòn thời gian và nỗi nhớ
Bên nhau mình dung hòa hơi thở
Hóa trị cuộc đời trải nghiệm đau thương
Tất cả bên nhau tạo một môi trường
Sống và yêu
Muôn đời không thể thiếu!
-------------------------

1 nhận xét:

  1. Cảm ơn bạn Ánh đã gợi lại cho tôi cũng như tất cả các bạn nhiều cảm xúc thật xúc động bạn nói đúng "Dù sướng hay khổ, giàu hay nghèo và dù ở cương vị nào thi chúng ta vẫn mãi là bạn của nhau". Hy vọng với tinh thần và suy nghĩ như vậy mỗi thành viên Ngôi nhà chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gần nhau hơn kể cả những lần gặp nhau trực tiếp cũng như được chia sẻ cùng nhau về mọi phương diện nhất là về mặt tinh thần chúng ta luôn hướng về nhau thật ý nghĩa…

    Mỗi năm mỗi tuổi nó đuổi xuân đi, khi đó thì đương nhiên mọi người sẽ phải già, già về thể chất, già chỗ nọ chỗ kia thì tinh thần cũng sẽ không thể một mình ở lại. Vì vậy khi mà chỗ nọ chỗ kia nó chưa kịp già thì mọi người nên tranh thủ phát huy cái sự trẻ của tinh thần, như thế cuộc sống có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn.

    Trả lờiXóa