Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

Blog và sự chia sẻ


   Đã từ lâu tôi có thói quen vào Blog, mỗi buổi sáng đến công sở hoặc ở nhà hay những buổi tối, thậm chí cả những đêm khuya với niềm vui và cả sự chờ đợi…Tôi đã không lý giải được tại sao Blog lại có một sức hấp dẫn như vậy, bởi tôi biết Blog ko phải là cuốn tạp chí, một tờ báo, hay một bộ sưu tập ảnh, và tôi cũng ko thu nhận được từ Blog những kiến thức mang tính thời sự…nhưng rõ ràng Blog là một phần không thể thiếu trong cuộc sống tinh thần của mình. Tại sao?
  Mỗi chúng ta có góc nhìn riêng, cảm nhận riêng. Nhưng với tôi có một số quan điểm muốn chia sẻ cùng các bạn:


Thứ nhất: Khi đến với “Ngôi nhà chung”, có nghĩa là ngôi nhà của chúng ta, không của riêng ai. Nhưng chúng ta hiểu cái “chung” trong ngôi nhà chung như thế nào? Không phải nhất thiết khi đến với Ngôi nhà chung là viết những bài chung chung, hay những bài viết chung cho tất cả mọi người…Mà hiểu cái “chung” là một phạm trù, có nghĩa trong cái chung phải có cái riêng và cái riêng là của cái chung. Cụ thể, trong "Ngôi nhà chung" có những bài viết riêng, trong các bài viết riêng là sự chia sẻ chung của mọi người…

Thứ hai: Chúng ta ko trách ai đó ko viết bài, ko comment và chúng ta cũng ko thấy khó chịu khi ai đó viết nhiều, đăng nhiều. Mỗi người  đến với bạn bè theo cách riêng của họ. Có người viết, có người chụp ảnh, có người chỉ nhận xét, nhưng cũng có người chỉ xem, đọc và lặng im…tất cả đều đáng quí.

Thứ ba: Chúng ta đã chia Blog thành các Chuyên mục, trong đó có chuyên mục “Tâm sự và cảm nhận”. Tôi thấy chuyên mục này rất hay và thiết thực. Đó là nơi để chúng ta chia sẻ những tâm tư, khát khao. Và người hạnh phúc ko phải là tác giả mà là những người bạn bởi vì họ đã được hiểu thêm bạn mình thông qua những bài viết, những tấm ảnh.Tôi đã ngậm ngùi và đến bây giờ vẫn ngậm ngùi khi nghĩ đến 1 người bạn đã mất , tôi cũng đã từng có ý nghĩ viết cái gì đó cho bạn ấy mặc dù biết rằng bạn ấy ko bao giờ đọc đươc. Tôi ngậm ngùi ko hẳn bởi bạn đã đi xa vì đó là số trời mà còn bởi tôi chưa biết được những tâm tư, trăn trở và cả những khát khao của bạn ấy trong cuộc sống này…

Thứ tư: Tôi thiết nghĩ mỗi chúng ta nên viết một chút gì đó về mình để bạn mình hiểu thêm về mình. Hôm nay các bạn chưa viết, nhưng tôi tin ngày mai các bạn sẽ viết. Bởi tôi chắc một điều rằng bạn bè tuổi cấp 3 rất đẹp, nó vừa đủ lớn để chúng ta cảm nhận, nhưng cũng chưa đủ khôn để có sự toan tính trong tình bạn. Vì vậy bạn bè luôn nhìn nhau… bằng trái tim. Cũng vì lẽ đó mà cuối bài tôi mới trả lời câu hỏi Tại sao? Blog lại có sức hấp dẫn như vậy…Đơn giản bởi tôi vào Blog ko phải để xem các bạn viết gì, đăng cái gì, nhận xét như thế nào mà điều quan trọng tôi muốn được thấy các bạn, hình dung ra các bạn khi mà chúng ta ít có điều kiện gặp nhau. Đấy mới là giá trị đích thực của Blog…
THH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét