Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

Thêm nhiệt cho “lửa12A” những ngày đông giá rét!


                                                         "  Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
                                                          Đình tiền tạc dạ nhất chi mai"

10h tối:  loay hoay mãi mới dọn được cái “ổ” bên ghế đệm, vừa chui vào như trong cái kén, yên tâm nằm đọc sách, trả lại cho mình cái thói quen trước ngày Blog “xâm lấn” thì có tin nhắn. Khỉ thât, lại bán đất bán SIM đây, ra khỏi chăn ngại quá! Nhưng có chuyện gì thì sao, ai nhắn ko được gọi lại thì vợ con mất ngủ, nghĩ thế liền lò dò chui ra khỏi chăn. À, là ông bạn cùng lớp: 


-Blog sao mấy hôm nay im ắng thế, như sắp có bão lớn ấy?


Bão à, có thì mừng quá đi chứ, thêm một vài anh “lễ mọn” nào đấy có khi lại vui (lễ mọn ơi tôi thấy nhớ cậu rồi, nhớ thật đấy!). Rồi tôi trả lời bạn
-        Ừ, buồn quá, nhưng chả nhẽ mình lại viết nữa, cái mặt mình mất giá rồi, mà tính mình cứ thẳng như mũi tên, anh em người ta thoáng thấy lánh hết kẻo bị thương. Hay ông viết một bài vừa kích động vừa động viên mọi người đi
-        Tôi ấy à. Viết đùa thì Ok chứ viết thật mọi người lại trách thì chết…
-        Cứ viết đi, đến như tôi dạo này gần ông thế mà nhiều khi còn chả biết ông đang thật hay đùa nữa là, thế thì ai trách được.
Rồi chui lại cái tổ của mình để hưởng cái thú “đọc sách đêm đông”, bụng nghĩ thế nào sáng mai cũng có bài viết và 1, rồi 2, rồi 3… rồi 5 cái comment (5 là do tính tôi cứ hay “mơ mộng” thế)

Sáng hôm sau:

Nhầm, lại nhầm rồi, dạo này hiểu về bạn bè ít quá, cái thằng tôi là cứ hay bay bổng vậy, chả bù cho mấy bạn bè mình. Một người như ông ấy, hiền lành và ít va chạm nhất còn ngại chỉ trích thì ai viết nữa đây. Rồi chợt nghĩ, ô hay là mọi người ngại vì không ai nhận xét gì bài của nhau. Uh nhỉ, một dòng sông không chảy là dòng sông chết, một blog không comment là blog chết dù khi viết bài chả ai đặt cái đích comment lên hàng đầu cả...

Với tôi rất đơn giản, comment nhiều càng vui, nhưng một bài viết “sống được” lại không hề phụ thuộc vào số lượng comment đâu bạn ạ, hãy cứ nhiệt tình và mạnh dạn lên, nhất là trong khi lớp chúng ta đang thực hành triệt để khẩu hiệu “im lặng là vàng” thì giá trị mỗi bài viết càng lớn.

Gần đây đọc bài của anh bạn, thấy nói “im lặng” là một phần do ảnh hưởng của mớ “triết học” cũng như tập quán người Phương Đông. Tôi thì không nghĩ thế mà cho rằng người Á đông chúng ta thậm chí nhiều lời là đằng khác. Cái chính ở sự im lặng của chúng ta hiện nay tôi cho là nằm ở tính ỳ, một sức ỳ quá lớn mà ta chưa thoát ra được chứ không phải là “hưởng niềm vui trong sự im lặng” như cách nói ngoại giao của bạn một bạn nào đó. Thử hỏi nếu ai cũng “hưởng niềm vui trong sự im lặng” như thế thì blog này sẽ thế nào nhỉ? Ồ, chính mình lại đang lắm lời và to tiếng rồi, sao không im lặng đi, khổ cái thân anh Á đông tôi lắm!


Phần trên tôi đã viết cách đây cả tuần, từ hôm anh bạn nhắn tin. Chiều nay nhắn lại cho bạn, hỏi đã đến lúc viết bài chưa, và được nghe câu “ông viết đi tôi hưởng ứng”. Ớ, nếu ai cũng nghĩ “ông viết đi tôi hưởng ứng” thì hay biết mấy cho các “cây bút” nhỉ.

Khi tôi đang gõ những dòng này thì có điện thoại, đầu bên kia giọng anh bạn Lào Cai:
-Làm gì đấy, đang nhậu thấy mọi người nói chuyện bạn bè, tôi bỗng nhớ đến bạn và blog nên gọi cho bạn
-Uh, đang viết bài cho blog đây mà không biết có nên đăng nữa không, liệu mọi người có hiểu mình không nhỉ?
-Bạn cứ viết đi tham gia cho vui, xá gì chuyện bạn bè giận mình, ta giúp nhau được gì mà nỡ giận nhau. Đừng ngại là mình viết nhiều, cũng đừng ngại bạn bè không hiểu mình.

Chợt nghĩ, hay nhỉ, mình thường động viên bạn bè viết mà hôm nay H lại phải động viên mình à. Ông nói phải lắm H à, tôi sẽ viết tiếp, và sau bài này sẽ là bài tiếp theo, để tham gia cho vui phải không! Vui là chính, A đã nói hôm trước thế thì phải. Đúng rồi H ạ, tôi không ngại bạn bè hiểu nhầm mình nữa đâu, mà chỉ sợ mình hiểu nhầm bạn bè, phải không nhỉ?

Thay cho phần kết của bài viết, xin kể cho các bạn nghe câu chuyện ngụ ngôn sau (này, khi các bạn đọc xin lượng thứ nhé, qua câu chuyện này ai cũng rút ra cho mình một chút gì đó, đừng cho là hắn lại đang nhằm bắn mình ):

Có hai cây táo trong vườn, mùa đơm hoa kết quả đến, một cây ra trĩu quả còn cây kia hầu như chả ra quả nào cả. Rồi táo chín, lũ trẻ đua nhau lấy gậy khều hoặc trèo cây hái quả khiến cây táo te tua, xác xơ, thậm chí gãy cành. Cây táo đau lắm mà chẳng kêu ca câu gì. Tối ấy cây táo bên cạnh mới nói với nó “anh dại chưa, ai bảo anh đơm hoa kết quả làm gì”, anh xem tôi đây này... Cây táo bị đau vẫn chỉ biết im lặng. Sáng hôm sau khi người chủ thăm vườn, thấy hết mọi chuyện…
Tôi xin phép bỏ lửng câu chuyện và dừng lại ở đây vì thực sự ý tôi không phải nằm ở phần tiếp theo của câu chuyện. Bạn nào đã đọc rồi cũng xin nhớ là ý tôi không phải nằm ở phần tiếp theo nhé!

Chúc các bạn vui và khỏe mạnh...trong chăn
giữa cái rét buốt của những ngày cuối năm Tân Mão này nhé

Tạ Hưng Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét