Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

CẢM XÚC TRƯỚC NGÀY HỘI NGỘ


Tạ Hưng Hà
Từ: Hưng Yên
Email: hathhy@gmail.com


Dành cho những người bạn xa quê hương sắp tới ngày hội ngộ.

"Qua nửa đời phiêu dạt 
Con lại về úp mặt vào sông quê
Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ
Chở che con qua chớp bể mưa nguồn... "
Lời bài hát vang lên nghe đến nao lòng, từng tiết tấu lời ca làm sống lại trong ta bao kỷ niệm về quê hương, về những năm tháng học trò. Đã 15 năm, gần nửa đời người trôi qua rồi. Mỗi người một phương trời, mỗi người một số phận… Mỗi chúng ta ai cũng bồi hồi chờ đợi đến ngày bạn bè hội ngộ tại quê hương, nơi mái trường PTTH Chiêm Hóa, có bạn bè và thầy cô thân yêu…. Ký ức ùa về, lòng bất chợt rưng rưng… 

Trong nỗi buồn của một con người xa xứ bao năm nay, nghe lời bài hát trên trong "Khúc hát sông quê”ta như thấy được mình trong đó hình ảnh quê hương với tất cả thân yêu như hiện lên trong trong từng lời bài hát. Cảm xúc nghẹn ngào những giọt nước mắt chỉ chực tuôn ra… nhớ con sông quê, nhớ bạn bè, mái trường xưa đến nao lòng.

Vì cuộc sống ta bôn ba, chìm nổi nơi xứ người – đời người thật dài mà ngoảnh đi, ngoảnh lại thì đã "quá nửa đời phiêu dạt” rồi. Đắng, cay, chua, ngọt đều đã trải qua. Nhưng có lẽ nỗi niềm day dứt nhất đối với mỗi chúng ta là hình ảnh quê nhà. Ở nơi ấy là cả một nỗi niềm còn bỏ ngỏ, với những con người quê hiền lành, chất phác, với con sông quê đục, trong theo chiều dài lịch sử… Hình ảnh "Con lại về úp mặt vào sông quê” như một lời tạ lỗi mà nín thinh, nghẹn ngào chẳng thể thốt được lên điều gì khác. Khi trở lại dòng sông tuổi thơ, người ta như muốn được vỗ về, chở che, an ủi. Con sông như lòng người mẹ bao dung, vị tha: "Dù con lớn vẫn là con của mẹ/ Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con” (Chế Lan Viên).

Hình ảnh quê hương với dòng sông, với bạn bè hiện lên trong tiềm thức của người xa quê trong sự trở về như muốn vỡ òa trong niềm thương nỗi nhớ. Nơi đây chứng kiến những kỷ niệm mối tình đầu khờ dại, khi cơn gió mùa se lạnh tràn về, một sớm mai thong thả dạo chân trên những đường quê. Có lẽ ngày ấy những mối tình tuổi thơ bắt đầu từ những điều giản dị nhất, như lẽ tự nhiên, như quy luật của đất trời, như đón nhận một vật phẩm mà trời ban cho con trẻ. Và, phải đến sau này, khi đã xa rời tuổi thơ gắn liền với con sông quê yêu dấu thì cái nhớ mới dội vào lòng những thanh âm thời gian vô tận. Con sông ấy, chẳng cần hẹn hò mà cứ tần tảo như bàn tay của người mẹ, mơ màng như mắt thiếu nữ đêm trăng, đằm thắm như ký ức ngọt ngào, êm đềm như mặt nước phẳng phiu, không có bão tố… và đằng đẵng như nỗi đợi chờ… “con lại về úp mặt vào sông quê”. Quê hương, nơi có con sông, có mái trường ấy đã nuôi dưỡng cho bao nhiêu tâm hồn trẻ nhỏ, bao thế hệ học trò, thắp lên những ước mơ bỏng cháy, cho bao nhiêu giai điệu, thanh âm cất lên giữa bộn bề thường nhật, cho bao nhiêu mối tình kết trái đơm hoa, cho tiễn đưa thêm lưu luyến. Người đi thì quay quắt nhớ, người ở thì vàng võ ngóng trông. Hẹn ước những mùa trăng. Để rồi đó đây trên hành trình của chuyến đò đời, chỉ cần bất chợt gặp lại hình ảnh ấy là như gặp lại chính mình…

Ngày bạn bè hội ngộ trên quê hương đang đến gần, khiến cho chúng ta càng thêm nao nao trong dạ. Đã 15 năm rồi hôm nay mới có dịp, ơi quê hương, ơi quê hương…. Tiếng gọi của sự trở về sau bao năm xa cách. Ta nghe trong đó như tiếng gọi dồn dập: Mái trường ơi, bạn bè ơi ta đã trở về đây, để tìm lại nỗi niềm, để sống lại kỷ niệm một thời tuổi học trò từng trốn học, trốn nhà đi chơi. Xa quê, xa mái trường xa cả con sông – càng nghe lời bài hát càng làm tăng thêm nỗi nhớ da diết, khát khao cháy bỏng trong ngày trở về, một nỗi khát khao ngày đoàn tụ. Quê hương ai cũng có những dòng sông tuyệt đẹp và bình yên. Trong bộn bề của cuộc sống hiện đại, chúng ta - ai ai cũng đã từng ít nhất một lần mong muốn được trở về chốn thanh bình ấy. Đắm mình trong làn nước trong xanh, tươi mát của con sông mẹ, ta sẽ cảm thấy như tâm hồn mình được gột rửa những cát bụi trần thế. 

Cuộc sống lo toan đã làm ta băng giá. Rồi bất chợt có một ngày tâm hồn ta thức dậy khi nghe giai điệu ngọt ngào, tha thiết cùng những ca từ đẹp đẽ đậm chất trữ tình của bài hát "Khúc hát sông quê"... Tiếng hát chạm đến nơi sâu thẳm của lòng ta khi đã từng là đứa con phiêu dạt xa xứ. Tiếng hát như gọi lòng ta trở về với quê hương xứ sở, về với bao kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ đong đầy nghèo khó. Lòng ta rưng rưng. Mắt ta rớm lệ theo âm hưởng của lời ca. Tuổi thơ ta cũng đã từng cùng bạn bè tắm mát trên dòng quê ngày ấy sạch sẽ mát trong. Tuổi thơ ta cũng đã từng đợi mẹ đi chợ về mua cho chiếc bánh đa vừng làm quà. Tuổi thơ ta cũng đã từng gắn bó với Đồi núi, với mùi rơm thơm nồng mùa gặt. Ôi! Những nhọc nhằn của ngày xưa ấy dường như không chỉ có riêng ta mà rất nhiều bạn bè ta. Bài hát như lời nhắn nhủ, nhắc nhở bao người hãy yêu và sống vì quê hương- nơi "chôn nhau cắt rốn” của mình. Mỗi chúng ta nghe ca khúc sẽ thanh lọc được chính bản thân mình, để tìm cho mình những hương đời chân thật nhất giữa vòng xoay của cuộc sống.

Lời bài hát như chính khúc hát của lòng người, theo ta đi suốt chặng đường phiêu dạt chốn xa quê. Trong những giấc mơ, trong mọi nẻo đường, hình ảnh con sông quê cứ chập chờn… khép lại một ngày đã tắt… Ngày mới lại bắt đầu… để rồi ta lại mong một lần về "úp mặt vào sông quê”…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét